bài viết




Đò đưa 3 (2 -1999)

--- Trịnh Công Sơn ---


Tự nhiên những ngày cuối năm 1998 hàng đống thơ bỗng như những cánh én chao lượn trên bầu trời nơi tôi ở. Sắp là mùa xuân nhưng chưa phải là mùa xuân. Những lá thư xa lạ từ miền Bắc gửi vào. Không phải thư của bạn, cũng không phải thư người yêu. Người yêu thì dĩ nhiên không có rồi. Lá thư trẻ nhất : 12 tuổi. Lá thư lớn nhất là của một giáo viên đi dạy trên 10 năm. Số còn lại là lứa tuổi sinh viên học sinh trong độ 16 đến 19 tuổi.
Xin cảm ơn tất cả các bạn. Vì một chút vô tình mà báo “Hoa học trò” đã mách bảo cho các bạn địa chỉ của tôi. Đã từ lâu rồi tôi muốn lánh mình trong một cuộc chơi khác. Cuộc chơi chỉ có mình với mình. Một mình với mình không có nghĩa là không có những người xung quanh. Nhưng tôi chỉ tham dự như một thành phần ở ngoại cuộc và không có đối thoại. Tôi muốn giữ một sự tịch lặng cho riêng mình và để cho những tiếng nói xung quanh trở thành một sự xao động bình thường của thiên nhiên.
Đa số những lá thư đều tập trung vào một yêu cầu: xin ảnh và chữ ký. Điều này không lạ. Ngược lại điều này biểu lộ một tình cảm yêu thương vô hạn và đôi khi khiến tâm hồn mẫn cảm của người làm nghệ thuật muốn khóc.Vì sao vậy? Vì như thế cuộc đời vẫn còn đẹp quá. Tuy nhiên tôi đang tìm một biện pháp hay nhất để mọi người đều có ảnh và chữ ký của tôi mà khỏi vất vả gửi đến địa chỉ của từng người. Chỉ mong các bạn đừng có giận vì khi giận chúng ta sẽ đánh mất lòng thương yêu.
Các bạn trẻ ơi! Mùa xuân đến các bạn thử để thì giờ xếp quanh co những con hạc như những lời chúc phúc. Đừng bao giờ xếp những lá thư theo kiểu khó gỡ như một sự thách thức sự kiên nhẫn của người nhận.Tôi rất mệt mỏi khi nhận những lá thư kiểu đó.
Khi nói đến thư là nói đến một thông điệp được gửi đi. Thông điệp có thể dài, có thể ngắn. Có những thông điệp dài mà không chứa đựng một nội dung đáng kể. Lại có những thông điệp ngắn, rất gọn ghẽ, mà lượng thông tin có thể quật ngã một con người. Con đường thư tín vì vậy đôi khi rất hiền hoà, nhưng đôi khi cũng đầy hiểm họa. Nó mang đến niềm vui cho người nhận nhưng lắm lúc cũng mang đến nỗi buồn.
Những lá thư từ miền Bắc nói chung và Hà Nội nói riêng, hình như nó mang một âm hưởng từa tựa nhau. Một thứ âm hưởng mang giọng nói và tình cảm của một miền đất nước. Rất thiết tha và để lại một điều gì đó trong lòng ngưòi nhận. Xin cám ơn tất cả vì qua những lá thư đã gửi cho tôi tôi tìm thấy được một tấm lòng yêu thương thắm thiết.
Mùa xuân này, qua Đò đưa, xin gửi đến tất cả các bạn xa gần một mùa xuân lớn hơn kéo dài cho đến thế kỷ tới.

31-12-1998



nguồn: Tạp chí sóng nhạc số 5, tháng 2-1999
  Trịnh Công Sơn:
> bài hát
> bài viết
> hình ảnh
> phỏng vấn
> bút tích
> dòng thời gian

Những người mến mộ:
> những kỷ niệm
> bài viết
> tưởng niệm
> tin tức
> sách
> lưu bút

Khánh Ly


Phố Xưa


- 20 bài mới nhất



Một hình ảnh ngẫu nhiên:






Gia Sư: Gia Đình + Sinh Viên
 
Address: www.SuuTap.com/TrinhCongSon - Collection: Hoang Truc Ly - Design & script: Sony Ho