tưởng niệm




Trịnh Công Sơn - Để gió cuốn đi

--- Hoàng Việt Khanh ---


Khi được báo tin về sự ra đi của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tôi đã lặng cả người. Nắm tay cô bạn gái chặt hơn, cố nén cảm xúc của một người ái mộ, tôi biết mình đã vĩnh viễn mất đi một người bạn dễ thương trong cuộc đời này.

Tôi có dịp gặp Trịnh Công Sơn hai lần vào cuối năm 1997 khi trở về Việt Nam. Một lần, bỏ qua mọi định kiến chính trị và những lời đồn đại mà nhiều người gán cho ông, tôi cùng L., em trai tôi, đến thăm Trịnh Công Sơn vào buổi trưa để "merry Xmas" người nhạc sĩ tôi yêu thích từ bé. Vì Trịnh Công Sơn rất mến và coi L. như em ruột, nên tôi cũng được ông tiếp thân tình như người nhà. Sau khi thăm hỏi nhau đôi điều, ông mời chúng tôi ở lại ăn trưa tại phòng khách nhỏ trên lầu. Có hai người khách khác cũng đến và có mặt trong bữa ăn đó. Một người là ông Sâm Thương, được biết là bạn rất thân của Trịnh Công Sơn. Còn người kia, trẻ hơn, có lẽ là một nhà báo.

Khi bước vào phòng khách, đập vào mắt tôi là những bức tranh do chính Trịnh Công Sơn vẽ. Vài họa sĩ bạn tôi ở Mỹ thường phê bình tranh ông, cho rằng tranh không có giá trị nghệ thuật. Nhưng tôi vẫn yêu thích chúng, nhất là lối vẽ nửa trừu tượng, nửa siêu thực. Trên tường, ngoài tranh còn có vài tấm hình đen trắng, chụp kỷ niệm thời văn nghệ sinh viên của ông. Phòng có vẻ bề bộn, giống như một studio hơn là một phòng khách. Bữa ăn của chúng tôi đơn sơ, nhưng rất "Huế". Thức ăn được bày biện trên nhiều đĩa nhỏ, vừa đủ cho một cái bàn làm bằng thân cây thốt nốt lớn. Trịnh Công Sơn ăn rất ít vì lúc ấy ông vừa mới qua khỏi một cơn bệnh nặng. Khi được hỏi thăm về sức khỏe của mình, Trịnh Công Sơn khoe với tôi rằng ông đã bỏ hút thuốc và uống rượu sau chuyến bệnh vừa qua. Qua cách nói và khuôn mặt của ông lúc đó, tôi có cảm tưởng Trịnh Công Sơn là một người rất ham sống và muốn sống để làm điều gì đó.

Trong bữa cơm, chúng tôi nói chuyện nhiều với nhau về âm nhạc, nhất là những ca khúc cũ của ông. Trịnh Công Sơn giới thiệu với tôi tập ca khúc "Những bài hát không ngày tháng" mà sau này tôi có dịp được ông ký tặng. Ngạc nhiên vì không thấy sự có mặt của nhiều ca khúc phản chiến nổi tiếng một thời của ông trong tập nhạc này, tôi hỏi nhưng dường như Trịnh Công Sơn tránh nói nhiều về những bài hát đó. Ông chỉ nhẹ nhàng bảo tôi rằng những ca khúc đó không còn hợp với thời đại bây giờ. Rồi ông quay qua khoe với tôi cây đàn guitar được đài BBC tặng. Đàn bị hư, phải nhờ một nghệ nhân nào đó chữa lại. Nhân đó, L. cũng đệm guitar cho tôi hát hai tác phẩm của mình sau khi thể hiện ca khúc của ông mà tôi rất thích: Một Cõi Đi Về. Trịnh Công Sơn ngồi nghe, dáng trầm ngâm. Tôi hỏi ông về những sáng tác mới, ông cười rất nhẹ, cho biết ông đang viết dở dang một ca khúc mà cả tháng rồi vẫn chưa xong. Rồi ông hỏi thăm đôi chút về cuộc sống của tôi ở Mỹ và khuyên tôi nên tiếp tục viết ca khúc...

Vài hôm sau, tôi lại gặp ông trong tiệc cưới của L., nhưng vì bận rộn lo tổ chức nên tôi không có dịp trò chuyện với ông...

Tôi về Mỹ, ít khi được nghe nói về sức khỏe của Trịnh Công Sơn. Đến sau Tết Nguyên đán năm 1999, tôi nhận được tập ca khúc ông ký tặng, với lời đề tặng "rất Trịnh Công Sơn": Đầu năm muốn viết điều gì đó cho K., nhưng lại chẳng biết viết gì. Tôi có cảm giác, đối với Trịnh Công Sơn, mọi điều đều vô thường, không biên giới, không rõ ràng. Nhưng tôi rất hiểu, Trịnh Công Sơn là người có một tấm lòng, đúng như điều ông đã viết trong bài hát Để Gió Cuốn Đi: "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...".



nguồn: VnExpress.net
  Trịnh Công Sơn:
> bài hát
> bài viết
> hình ảnh
> phỏng vấn
> bút tích
> dòng thời gian

Những người mến mộ:
> những kỷ niệm
> bài viết
> tưởng niệm
> tin tức
> sách
> lưu bút

Khánh Ly


Phố Xưa


- 20 bài mới nhất



Một hình ảnh ngẫu nhiên:






Gia Sư: Gia Đình + Sinh Viên
 
Address: www.SuuTap.com/TrinhCongSon - Collection: Hoang Truc Ly - Design & script: Sony Ho