tưởng niệm
Tiễn đưa
--- Ngô Văn Tao ---
Nhân dịp sinh nhật Trịnh Công Sơn (28 tháng 2), tôi nhớ lại kỷ niệm không thể quên. Nửa đầu năm 1992, TCS đến Montréal thăm mấy em lập nghiệp ở Canada. Đó là khi cụ bà thân sinh của TCS vừa mất; TCS vừa làm hai bài ca tuyệt vời : “Đường xa vạn dặm” (khóc mẹ) và “Ta ơi! Đừng tuyệt vọng”(cảm nhận sự phù du và mất mát của đời người). Trong cái thời ngậm ngùi đó, trời Montréal còn lạnh và còn tuyết rơi cho đến tháng 4, TCS hằng ngày lặng lẽ uống rượu và “làm thơ” với một ít bạn bè, đặc biệt trong đó có tôi; dưới đây là một bài thơ “lãng mạn thật buồn” làm chung với tôi.
Rồi ngày 30.7.1992, TCS cũng lên đường về lại quê hương, để lại nỗi buồn tiếc nuối cho những anh em bạn bè ở lại Montréal. Tôi có viết bức thư ngỏ tiễn đưa dưới đây, còn giữ kèm giữa những bài thơ làm chung với TCS.
Nvt (28/02/2009)
* * * * * Vô Đề Nắng trở Mưa trở Trời trở tuyết Ngày ấy xa rồi em đi đâu Đi đâu về đâu, em hời hỡi Ơi hỡi em là giọt tuyết đau Giọt tuyết đau, ơi hỡi em là mộng Là mộng bây giờ cho mãi sau Giọt tuyết mai sau em là khói Là khói nhưng là là mãi mãi Em là khói ấy mà chưa phải Một đốm nhang đèn thức đêm sâu
Một ngọn đèn nhang đưa anh vào mộng Mộng chưa tròn mà đã nặng thương đau Nếu còn đây Còn gặp nhau trong tuyết trắng Tuyết có tan trôi nắng có lên màu Thì chúng ta vẫn tìm nhau trong sương khói Dù đi xa Và mưa xối xả trong vòng tay Vẫn xin nuối tiếc chiêm bao và giọt lệ Thôi mãi mãi em ơi Còn nhau Còn nhau Một giây là vĩnh cửu
tcs-nvt (1992)
* * * * * Gửi Sơn Tiễn bạn Con chim bằng đã cất cánh và bay đi. Bay cùng gió cùng mây. Trở lại mảnh đất kia, nơi có kẻ chờ đợi. Có niềm vui, giọt lệ và những nụ cười tiếp đón sự hồi hương của người tài.
Con chim bằng đã lại bay đi. Để tôi ở nơi này vòm cây tháng bảy như vội vào thu, chớm vàng xanh của nhớ thương.
Tôi đưa tiễn anh ra về vào cuối tháng bảy. Thành phố bỗng hụt hẵng. Đâu rồi ánh sáng đầu xuân, khi anh vừa đến? Chén rượu mừng vui còn dư vị đắng trên môi. Còn lại cho tôi những chai không của rượu đục. Một chút ngậm ngùi! Khi ngày bên anh đã đi vào trong quá khứ.
Đi vào trong quá khứ những đêm cô đơn những ngày rộn rã, khi chúng ta cùng nhau trầm ngâm, khi anh vui hát tô điểm thêm màu thêm sắc cho cuộc sống. Người đàn bà của thành phố đã mất rồi dáng kiêu sa. Con đường của thành phố đã mất chiều sâu. Với đôi mắt xanh, anh đã cho nơi này, cho mỗi sự vật một thoáng trầm tư, một triết lý và muôn vời lưu luyến. Anh đã cho tôi hăng say và tuyệt vọng. Cho tôi thấy rạng rỡ phi thường. Tất cả như đều nằm trong một lời ca, một trang giấy vẽ hay mấy câu thơ chợt thành hình dưới nét bút.
Con chim bằng đã cất cánh. Tôi muốn đưa tiễn anh đến tận chân trời, theo anh về lại với quê hương của chúng ta, với tuổi trẻ, những mối tình chúng ta đã mất.
Ôi! Những ước mơ, những người bạn mà chúng ta vẫn còn! Tiễn đưa anh tôi đã tiễn đưa chính mình. Một cái gì đã thầm chết rồi trong một buổi tiễn đưa.
Thời gian trôi đi Và sông cũng trôi đi Còn đưa nhau Chỉ còn đưa nhau một lời hò hẹn.
Montréal, 30.7.1992
|
nguồn: tcs-home.org
|