tưởng niệm




Bản tình cuối cho anh

--- chantroiuocmo_k50ntl ---


Ngày ấy, Tôi vẫn là tôi ...một cô bé ngốc nghếch với những đăm chiêu không cùng tuổi của nhạc Vàng ...tôi không biết gì nhiều về nhạc Trịnh....mà còn phải nói là mù mờ và ác cảm với nó...Ngoài " Biển nhớ" gần như tôi không có khái niệm gì thật rõ ràng về thể loại nhạc khó hiểu này...Có phải thế chăng , nhạc Trịnh chỉ dành cho những người lớn tuổi, những kẻ đã trải lòng, lăn mình với cuộc sống...và đồng cảm với những người có cuộc đời cay đắng, bất hạnh, những số phận không may mắn...còn tôi chỉ là một còn bé nằm trong chăn ấm, cơm có người lo, áo có người giặt ,trong sự yêu thương êm ấm của gia đình ...thì nói hiểu được Trinh e rằng chỉ là lời nói dối...và dường như là một thứ gì quá xa xỉ với cuộc sống bình yên hiện tại...!!!Nhưng định mệnh cho tôi gặp anh...một kẻ tài hoa , lãng tử...và yêu nhạc Trịnh còn hơn bản thân mình. Anh có thể chơi ghita, chơi piano và thậm chí là cả oócgan...gần như với anh tất cả những gì anh có, anh thích,anh yêu... đều dâng hiến cho nhạc Trịnh...Sự thật là thế và hiển nhiên là thế!!!...Anh có cuộc đời không được bình yên như bao cuộc đời con người bình thường khác, ngay từ khi còn là một đứa trẻ anh đã sống trong sự ghẻ lạnh, khinh bỉ của người đời chỉ vì bố anh ngoại tình với chính cháu gái mình...và mẹ anh đã không biêt bao nhiêu chết đi sống lại sau những lần tự tự nhưng không thành...Anh thường bảo:" không ngờ mình lại sinh ra trong một gia đình giàu có đến như thế mà cũng tai tiếng đến như thế"...Anh không hận ba mình,nhưng anh nói cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy...người đã chà đạp lên tuổi thơ của anh...Anh yêu nhạc Trịnh thực sự... chỉ với một cây ghita anh sẽ chơi được rất nhiều bài nhưng đáng tiếc là bài nào cũng dang dở...Chưa bao giờ anh chơi lấy một bài trọn vẹn...Với anh cuộc đời chỉ là một sự dang dở...Tất cả với anh luôn dang dở...(và chính tôi cũng là một một nốt nhạc dang dở trong cuộc đời anh). Yêu anh, tôi biết nhạc Trịnh nhiều hơn, quan tâm , tìm hiểu về nó nhiều hơn...và chợt nhận ra những suy nghĩ của tôi về nhạc Trịnh trước kia thật trẻ con..thật vụng về...Nhạc Trịnh giản dị , thậm chí là rất mộc mạc nhưng đòi hỏi phải có một tâm hồn thật nhạy cảm,thật tinh tế mới có thể du dương theo nó được..(có người bảo với tôi nhạc Trịnh nghe thảm thiết quá, nặng đầu lắm...!!!)Chẳng thể tả sao cho hết bởi vì mỗi người nghe là mỗi cảm xúc và thậm chí một bài nghe nhiều lần sao mỗi lần lại là một tình cảm dâng trào rất khác...Tôi thấy mình không đủ tự tin để nói nhiều về nhạc Trịnh...song có một điều tôi dám khẳng định là: tôi yêu anh nhiều hơn, hiểu anh nhiều hơn bởi nhạc Trịnh...Tôi thấy tôi ở anh..còn anh thấy mình ở nhạc Trịnh _liều thuốc ru anh ngủ mỗi đêm dài...Càng yêu anh, tôi càng hiểu nhạc Trịnh giá trị như thế nào...Và có lẽ vì thế, tôi có thể chấp nhận, hi sinh thậm chí là bất chấp tất cả những khó khăn, những nghiệt ngã của số phận chỉ để mong được ở bên anh, yêu thương anh và nắm tay anh đi hết cuộc đời còn lại....Yêu anh, tôi biết "Tuổi đá buồn" là gì, tôi hiểu rằng trong đời sống cần phải có một tấm lòng để gió cuốn đi,biết anh phải chịu đựng những đau khổ với " ta ru ta ngậm ngùi"...biết cái cảm giác một mình lê bước trên những con phố vắng về khuya lạnh lẽo đến mức nào với" Một cõi đi về"..dẫu cho " Mưa hồng" thật đấy nhưng sao nó chóng vánh quá đỗi..."Cát bụi " lại trở về cát bụi..."Chỉ có ta trong đời'' thênh thang, vắng lặng, khóc thầm với " Ướt mi"...dẫu biết rằng cần phải sống, sống tốt hơn nữa để " Cho đời chút ơn" mà sao nhiều khi vẫn " Cỏ xót xa đưa"...!!! Trong những cơn mơ hoảng loạn "Đêm mơ thấy ta là thác đổ'' ...cần một ai đó "Ru tình" nhưng chỉ có "Biển nghìn thu ở lại"...ta vẫn là ta, một mình,với nỗi buồn vụng dại...!!!Anh ơi...khi đã xa anh nửa vòng trái đất em mới thực sự hiểu hết những tủi cực anh đã phải trải qua, mới hiểu những gì anh dành cho em dù mong manh nhưng đáng quí biết nhường nào...Em khóc cho " Tình xa" có muộn màng quá không anh?..Ở nơi xa xôi ấy "Tình nhớ" có còn làm anh day dứt ,luyến tiếc những gì đã qua không anh??? " Cuối cùng cho một tình yêu" là gì đây anh???...Chỉ như cơn gió thoảng qua, áng mây tản mạn cuối trời hay mãi mãi " Như cánh hạc bay " rồi phải anh???Em vẫn khóc,vẫn thoảng thốt...thậm chí là chết lặng chỉ vì thoảng đâu đây một câu của Trịnh: " Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại.Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây..." Hoàn cảnh nghiệt ngã anh buộc phải ra đi...ra đi mà không hẹn ngày trở về," ra đi để học cách tha thứ"...,ra đi như chạy trốn.Bây giờ chỉ còn mình em khóc thương dĩ vãng, mọi chuyện đã xa mất rồi ,không còn là những câu chuyện đã qua như ngày nào nữa phải không anh? Dù em biết không bao giờ anh đọc được những lời này nhưng dù sao đây cũng là " Niệm khúc cuối" em muốn dành riêng cho anh, cho Phong,cho những gì dang dở, dở dang...Anh vẫn sẽ mãi ở đây..nơi sâu thẳm nhất trái tim em...Cầu mong anh mãi hạnh phúc và bình an !!! " Bản tình cuối'' cho anh...!!! Em của anh!...



nguồn: ttvnol.com
  Trịnh Công Sơn:
> bài hát
> bài viết
> hình ảnh
> phỏng vấn
> bút tích
> dòng thời gian

Những người mến mộ:
> những kỷ niệm
> bài viết
> tưởng niệm
> tin tức
> sách
> lưu bút

Khánh Ly


Phố Xưa


- 20 bài mới nhất



Một hình ảnh ngẫu nhiên:






Gia Sư: Gia Đình + Sinh Viên
 
Address: www.SuuTap.com/TrinhCongSon - Collection: Hoang Truc Ly - Design & script: Sony Ho