tưởng niệm




Đời tôi ngốc dại tự làm khô héo tôi đây...

--- Tuấn Anh ---


Bài hát đầu tiên mình thuộc không phải là ca khúc dành cho thiếu nhi mà đó là một bài của ông Trịnh, cái này là do bố mẹ... Cái cassette cũ của Liên Xô trầm ấm vang vọng giọng bà Khánh Ly, nhẹ nhàng đưa giấc ngủ của cậu bé con chìm sâu... cứ thế cứ thế giấc ngủ thật nhẹ.

Lớn lên thêm chút nữa, tuổi mới lớn quá quắt và dễ bị ảnh hưởng, nhạc sĩ thời ấy cũng được coi là một bầu chữ nghĩa và một hồn văn thơ. Nghe cũng thú vị nhưng với bố mẹ, nhạc Trịnh lúc nào cũng là tông chủ đạo, mình vẫn nghe nhưng không mấy quan tâm đến những nỗi “đau đáu” của ca từ và giai điệu...
Vào đại học đã được coi là lớn chưa ta, có lẽ đôi chút, nghe và hiểu nhiều hơn, gặp được rất nhiều người cùng thích nghe nhạc Trịnh, họ là những con người thú vị. Mình học được rất nhiều từ họ, chủ yếu là cái tâm, như ông Trịnh đã nói: “...Sống trên đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi...”. Điều ít ai trong số đó bàn hay nói về nhạc Trịnh, muốn nói điều gì thì chỉ đơn giản là hát cho nhau nghe một bài nào đó, bạn sẽ hiểu ngay người ta đang như thế nào thôi mà...

Một dịp nọ được đến thăm mộ của Trịnh Công Sơn, cắm lên mộ ông một nén hương vào ngày giỗ, thấy một cô gái cũng lặng lẽ quan sát nơi ông về với cát bụi, có lẽ cô gái này cũng như mình, không quan hệ ruột rà gì với ông nhưng đến thăm mộ vì tấm lòng của một người yêu nhạc... Một lần khác có dịp đến nhà của ông, chỉ đứng ngoài nhìn thôi nhưng cũng đủ để cảm nhận sự bình yên hiếm thấy của nơi này, một ngôi nhà thanh tĩnh nằm giữa lòng Sài Gòn sầm uất... Một kỷ niệm đáng nhớ khác là lần đi nhận vé xem đêm nhạc kỷ niệm bảy năm ngày mất của ông (1-4) tại khu du lịch Bình Quới, đoàn người xếp hàng rồng rắn dài chưa từng thấy để chờ nhận được vé. Lần đó rất vui, xếp hàng lâu và mệt nhưng thật đáng nhớ vì mọi người không sân khấu không micro mà vẫn cứ hát say sưa…
Con người lớn lên và tâm hồn cũng lớn lên, nhiều xúc cảm hơn, mình thì ngược lại... Sự hiền lành ngày nào dần mất đi, cũng ít nhạy cảm như trước nữa, thay vào đó là sự khô khan và thô ráp của tâm hồn, sống lay lắt ít rung cảm, chẳng hiểu vì sao và cớ gì mà cậu bé tỉnh lẻ lại trở nên như vậy, có lẽ vì Sài Gòn này ồn ào quá chăng... Ngày 1-4 lại đến. Chợt nghe bên tai giọng nữ ngọt ngào cất lên bản tình ca quen thuộc, chậm rãi và im lắng nghe lại, bỗng thấy... mình vô cảm đã lâu, nhớ lại một ít kỷ niệm vui, xót xót…

Có lẽ bài ca đã làm mình tỉnh ra đôi phần, âm nhạc cuối cùng cũng về với thiên chức của nó, mình thấy vui “những lúc yêu người”...
* * *
“Người đâu mất người, đời tôi ngốc dại, tự làm khô héo tôi đây...
Về thu xếp lại, ngày trong nếp ngày, vội vàng thêm những lúc yêu người”.
(Chiếc lá thu phai - Trịnh Công Sơn)




nguồn: tuoitre.com.vn
  Trịnh Công Sơn:
> bài hát
> bài viết
> hình ảnh
> phỏng vấn
> bút tích
> dòng thời gian

Những người mến mộ:
> những kỷ niệm
> bài viết
> tưởng niệm
> tin tức
> sách
> lưu bút

Khánh Ly


Phố Xưa


- 20 bài mới nhất



Một hình ảnh ngẫu nhiên:






Gia Sư: Gia Đình + Sinh Viên
 
Address: www.SuuTap.com/TrinhCongSon - Collection: Hoang Truc Ly - Design & script: Sony Ho