tưởng niệm




Một giờ cuối năm với Trịnh Công Sơn ở quán ''Không Thời Gian''

--- Lưu Trọng Văn ---


Quán Nghệ Sĩ còn được mệnh danh là quán "Không Thời Gian" nằm trong khuôn viên Hội Nhạc sĩ Thành phố Hồ Chí Minh, bàn mây xộc xệch, ghế mây xiêu xiêu, bầu trời mây bay lơ đễnh. Phạm Thị Ngọc Liên mặc áo dài đưa tập thơ vừa in xong, đúng ngày sinh lần thứ 35 của mình cho Trịnh Công Sơn.

Sơn : 35 tuổi là tuổi chấm dứt đời người, tạo hoá không cho quyền già hơn nữa ; những tuổi còn lại tôi gọi là tuổi kinh nghiệm.

Liên : Anh Sơn vẽ một chân dung tuổi 35 cho em nhá !

Sơn : Tôi uống rượu vô mới vẽ được. Con người lúc nào cũng tỉnh như sáo thì buồn lắm, mơ mơ màng màng nhìn ai cũng thấy đẹp. Nhìn rõ nhau thì chán lắm. Khi mơ màng dễ yêu thương, dễ tha thứ. Lúc tỉnh queo thì thấy cô gái nào cũng không dám cầm tay, không dám hôn.

Cùng ngồi với Sơn còn có hoạ sĩ Trịnh Cung, hoạ sĩ Lữ Quỳnh, một nhà kiến trúc Nhật Bản, và một phụ nữ phương Tây tóc vàng hoe.

Sơn : Đây là Christina Noble người Ái Nhĩ Lan, chị ấy qua Việt Nam thấy trẻ mồ côi, bụi đời, thương quá, quyết định ở lại Việt Nam suốt 4 năm nay. Chị vận động tiền xây dựng một trại trẻ mồ côi và trực tiếp chăm sóc trẻ. Lúc buồn, Christina làm thơ về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh.

Christina Noble (đọc thơ) :
Hỡi ông già Bố của tôi ơi !
Ông không còn thời gian được nữa
Từ khi ông bỏ tôi
Người đàn ông ngu ngốc ấy ơi !
Ông sẽ chẳng bao giờ lớn nổi
Nhưng tôi vẫn cần ông biết mấy
Chỉ có Thượng Đế biết được điều này thôi...
Tôi vẫn cần ông biết mấy... ,


Nhạc của quán Nghệ Sĩ nổi lên một giọng ca buồn, Trịnh Công Sơn lấy bàn tay gầy guộc đập vào vai tôi "Ông Văn chắc chưa nghe bài "Chìm dưới cơn mưa" này của tôi, bài này tôi làm lâu rồi, tặng một cô bé 15 tuổi bị chết".
Sơn (khẽ hát theo băng nhạc) :

1000 năm trước mây qua, mây qua
môi em hồng nhạt
1000 năm nữa mây qua, mây qua môi em hồng vừa.
Chìm dưới đất kia một người sống yên vui



***
Khi Trịnh Công Sơn chưa tới, có một cô gái 17 tuổi xinh đẹp và hồn nhiên đã ngồi trên chiếc ghế mây, thế rồi cô gái bỏ đi, một cơn gió nhẹ mây trời rớt xuống va vào cây sứ làm rụng một bông sứ trắng muốt. Tôi cầm bông sứ lên, hương thơm dìu dịu, tự dưng tôi nẩy ra ý khi gặp Trịnh Công Sơn sẽ hỏi Trịnh Công Sơn câu này... Và khi gặp tôi đã hỏi :

"Ông có sợ mùa xuân không ?"

Sơn : Sợ. Tôi không chờ đợi mùa xuân. Xuân mở đầu một sự chờ đợi nào đó và cũng chính xuân chấm dứt sự chờ đợi ấy. Tôi e ngại và buồn nhiều khi xuân về.
Vâng thời gian, những đêm không ngủ, rượu và những tình khúc buồn đã tuốt thân xác chàng nhạc sĩ này tơi tả. Phần hồn chàng đang phiêu bạt cùng các tình khúc đâu đó, nhưng cái phần xác kia thì, cứ tưởng một cơn gió bay qua...

Này ông Sơn ơi, nếu phải ngẫu hứng ngay bây giờ một ca khúc cho mùa xuân tuổi luống này, ông sẽ viết câu gì ?

Trịnh Công Sơn : Mùa xuân ơi hãy qua đời ta đi và đừng để lại dấu vết nào hết.


***
Từ loa, một bài hát nữa của Trịnh Công Sơn cất lên :
Nắng có còn hồng trên môi em
Mưa có còn...




nguồn: tcs-home.org
  Trịnh Công Sơn:
> bài hát
> bài viết
> hình ảnh
> phỏng vấn
> bút tích
> dòng thời gian

Những người mến mộ:
> những kỷ niệm
> bài viết
> tưởng niệm
> tin tức
> sách
> lưu bút

Khánh Ly


Phố Xưa


- 20 bài mới nhất



Một hình ảnh ngẫu nhiên:






Gia Sư: Gia Đình + Sinh Viên
 
Address: www.SuuTap.com/TrinhCongSon - Collection: Hoang Truc Ly - Design & script: Sony Ho