tưởng niệm
Sông và Trăng
--- Võ Trung ---
Em đi qua chuyến đò, Một lần mà vội, Chẳng kịp chào nhau lần cuối, Ngỡ ngàng câu hát ngày xưa. Trời đổ cơn mưa Thay cho dòng nước mắt, Anh nghe lòng bỗng thành héo hắt Mằn mặn đầu môi. Dòng sông vẫn trôi, Con trăng đang nằm ngủ. Nợ sông, trăng chưa bao giờ trả đủ, Vì sông không nhớ ra. Ta nợ nhau câu hát tình ca, Trả một đời nào đã hết. Giữa đường đời thấm mệt, Con sông vẫn êm đềm trôi. Trăng vẫn nằm ngủ đấy thôi Sông không trẻ, Chỉ có con sóng xô bờ nhè nhẹ, Hát mãi bản tình ca không lời. Đò vẫn ngược xuôi, anh không còn đứng đợi, Sông không trẻ sau mỗi mùa nước nổi, Trăng già đi sau mỗi bận phiêu du... Món nợ của trăng ngày xưa, Sông muôn đời không nhớ. Trăng mãi lãng du, Sông mãi là quán trọ. Đá cuội mãi theo gót hài mà lăn. Em - con sáo xa xăm, Mang câu hát ngày xưa qua sông biền biệt. Chuyến đò chiều mải miết Lại đưa bao người qua sông.
|
nguồn: lys
|