bài viết




Những Dòng Sông Nhỏ

--- Hoàng Tá Thích ---


Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa
h xa)

TTO - Mỗi người con gái đi qua cuộc đời Trịnh Công Sơn đều để lại cho anh một chút dấu vết, nhưng hầu hết dường như chỉ là những dấu chân chim qua trời: “tình xa như trời, tình gần như khói mây, tình trầm như bóng cây (Tình sầu)”. Xa như trời, nhưng có ai không một lần với đến?

Gần như khói mây, nhưng liệu ai nắm bắt được dễ dàng? Và, trong cái trầm như bóng cây thật mơ hồ đó có điều gì nhẹ nhàng mà lại nặng lòng, như không mà có, như có mà không. Anh vẫn thường nói, lúc yêu người ta chỉ muốn sống ích kỷ với tình yêu của mình, có thể quên lãng hết mọi thứ chung quanh và thậm chí hờ hững với những mối quan hệ bạn bè trước đây. Suy nghĩ này đã được anh ghi thành lời ca: “cuộc tình lên cao vút, như chim mỏi cánh rồi, như chim xa lìa bầy, như chim xa lìa trời, như chim bỏ đường bay”.

Có lẽ vì vậy mà anh chẳng bao giờ gắn bó với một cuộc tình nào lâu dài. Anh viết về tình yêu dễ dàng như trò chuyện. Tưởng như trong đời, Trịnh Công Sơn chỉ yêu để mà viết nhạc. Một cảm xúc của tình yêu đã đủ gợi cho anh viết lên những lời nhạc trữ tình với ca từ lúc nào cũng nhẹ nhàng, trong sáng. Đôi khi cũng đớn đau vì một chia lìa, cũng đắng cay vì một phản bội, nhưng chỉ là thoáng qua, vì tình yêu đối với anh là một thứ hạnh phúc mong manh và những bóng hồng lướt qua cuộc đời lúc nào cũng được tôn vinh trong nhạc của anh. Ngoài ra, lại có những mối tình – hay đôi khi chỉ là một chút tình – thoáng qua đời anh, nhưng do bản nhạc được mang tên người con gái ấy nên không ít người đã ngộ nhận đó là những hình bóng ghi dấu ấn sâu đậm trong đời anh, như một Diễm xưa ngắn ngủi, hay một Nguyệt ca phơn phớt nhẹ nhàng, một Quỳnh Hương mơ hồ đâu đó.

Nhưng tình yêu vẫn là cái nghiệp của người nghệ sĩ. Chúng ta cảm ơn cuộc đời đã buộc Trịnh Công Sơn không thể thoát khỏi hai chữ tình yêu. Vì một cuộc tình đến hay một cuộc tình đi, anh đều để lại cho chúng ta những ca khúc tình yêu bất hủ. Người con gái đầu tiên bước vào đời Trịnh Công Sơn là một cô gái đẹp của thành phố Huế thời bấy giờ. Chỉ là một cuộc tình lãng mạn thời niên thiếu, khi anh mới 18 và cô gái xinh tươi như một vùng cỏ non liên thiên bích ấy vừa tròn 17. Thuở đó, tình yêu của lứa tuổi này được viết bằng chữ A lớn (Amour), mà một cái nắm tay đủ làm cho nhau ngây ngất, một nụ hôn vụng về tưởng suốt đời không thể nào quên.

Hơn nữa, trong cái thành phố nhỏ bé đầy những thành kiến bảo thủ ấy, anh chỉ có thể để lòng mơ mộng đến một cuộc tình nhẹ nhàng đầy tính lãng mạn. Cho đến một hôm nghe tin người mình yêu sắp từ giã con đường Huyền Trân Công Chúa, anh bỗng thấy lòng vấn vương một nỗi buồn man mác.Con đường đó anh vẫn thường đi qua. Ngôi nhà của nàng nằm cao cao bên bờ sông Bến Ngự, đối với anh quen thuộc biết bao. Những buổi chiều tà, cùng ngồi với nhau trong phòng đọc sách, anh có thể nhìn thấy một chút nắng vàng vẩn vơ đọng trước hiên nhà phía trước. Cuộc tình trôi qua như thoáng mây bay, chẳng có một gắn bó hứa hẹn nào, nhưng lại sống mãi trong tác phẩm nổi tiếng Nhìn những mùa thu đi (1960): “anh nghe buồn mình “trên ấy”, chuyện chúng mình ngày xưa, anh ghi bằng nhiều thu vắng, đến thu này thì mộng nhạt phai”.

Anh thường gọi cái buồn man mác đó là la melancolie, nỗi buồn nhẹ nhàng như đang ngồi trong một khu vườn nhìn buổi chiều tà tắt nắng. Anh kể lại, có lần nhân vào thăm trại phục hồi nhân phẩm, một cô gái đã buột miệng hỏi: “Ngoài đời có gì lạ không anh?”. Chữ đời thốt ra thật tình cờ đó đã làm anh xúc động và gợi ý cho anh viết Đời gọi em biết bao lần: “đời gọi em biết bao lần, để trả em ngày tháng êm đềm, trả lại nắng trong tim, trả lại thoáng hương thơm…”. Ướt mi được viết từ những giọt lệ trên khóe mắt ca sĩ Thanh Thúy lúc được chính anh yêu cầu cô hát bản “Giọt mưa thu” ở phòng trà Vân Cảnh (Sài Gòn) năm 1958: “buồn dâng lên đôi môi, buồn đau hoen ướt mi ai rồi”. Hồi đó Thanh Thúy còn rất trẻ, chưa đủ tuổi để ký hợp đồng khi đi vào nghề ca hát mà đã sớm mất mẹ. Anh cũng chưa quen biết nhiều cô ca sĩ này, nhưng nhìn những giọt nước long lanh trên đôi mắt to tròn ấy, anh đã xúc động không cùng.

Xin Trả nợ người

Sau khi trở về Huế, anh ghi lại cảm xúc của mình và bài hát được gửi vào Sài Gòn cho Thanh Thúy. Ca khúc Ướt mi, có thể gọi là tác phẩm đầu tay của anh trong những năm 1959- 1960, qua tiếng hát liêu trai của Thanh Thúy tại khắp các phòng trà, vũ trường Sài Gòn, đã làm cho cái tên Trịnh Công Sơn trở thành một dấu hỏi, vì thật ra ít ai biết tác giả là người như thế nào. Một bài nhạc khác cũng được anh viết cho Thanh Thúy, như là một kỷ niệm của người nhạc sĩ một hôm bất chợt thấy thương cho người ca sĩ lặng lẽ trở về ngõ tối sau một đêm tràn ngập ánh đèn màu: “thương ai về ngõ tối, sương rơi ướt đôi môi, …. thương ai về xóm vắng, đêm nay thiếu ánh trăng (Thương một người, 1959)”.

Đầu năm 1962, gia đình dời nhà từ đường Phan Bội Châu qua Nguyễn Trường Tộ. Đối diện nhà là khuôn viên của tòa Tổng giám mục Huế. Đứng trên ban công, có thể nhìn thấy một đoạn đường phía bên kia cầu Phú Cam. Con đường đó, ngày ngày người con gái mang tên Diễm trong chiếc áo lụa trắng của trường Đồng Khánh, vẫn thường đi ngang, băng qua cầu, rẽ tay mặt về nhà. Hình ảnh người con gái thuỳ mị mang nét kín cổng cao tường rất cổ điển đó đã làm cho anh không ngày nào không nhìn xuống đường chờ đợi: Lụa áo em qua phủ mặt đường Gót nhỏ xanh xao tựa khói sương Diễm mang đến cho anh một mối tình nhẹ nhàng và lãng mạn như hai chữ Diễm xưa. Có hôm thức dậy muộn, nhìn thấy bên cửa sổ có cài một nhành dạ lý hương, anh biết người đẹp đã đi qua nhà mình. Và mỗi lần thức dậy anh đều mong nhìn thấy cành hoa cài trên cửa: “chiều nay còn mưa, sao em không lại, nhớ mãi trong cơn đau vùi, làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau, bước chân em xin về mau”.

Diễm xưa ra đời, nhanh chóng nổi tiếng khắp miền Nam, đến độ mọi người đều cho đó là một mối tình lớn của Trịnh Công Sơn. Nhưng không phải thế, vì chưa đầy một năm sau thì đôi mắt nai ngây tròn của người em mới thực sự làm anh ngây ngất. Cuối năm 1962, lúc anh bắt đầu cuộc sống xa nhà ở Quy Nhơn rồi Bảo Lộc, thì những cánh thư tình đã bắt đầu qua lại với Dao Ánh. Từ đôi mắt trong như nắng thủy tinh của nàng, rất nhiều ca khúc viết tiếp theo đều dành cho người con gái này. “Còn tuổi nào cho em” đây? Thuở đó, tình đẹp như cơn “Mưa hồng” ươm nắng. Anh thổ lộ “em đã cho tôi quên đi muộn phiền”. Đến độ anh đã tưởng rằng “áo xưa dù nhầu, cũng xin bạc đầu, gọi mãi tên nhau”.
Nhưng trước sau Trịnh Công Sơn vẫn là một nghệ sĩ lãng du, chưa có ý định dừng chân ở bến đỗ nào. Còn cô gái khuê các Dao Ánh lại không thể sống mãi với mối tình lãng mạn chẳng một lời một hứa hẹn. Và cuối cùng cuộc tình đã kết thúc sau nhiều năm gắn bó:
Em đi bóng đổ đường dài
Để tôi ở lại miệt mài nỗi đau

Đầu năm 1970, trong những ngày tháng lang thang trên vùng đồi núi Đà Lạt, anh gặp một cô gái xinh đẹp đã liều lĩnh leo rào nội trú Trường Yersin để hẹn hò với anh - P.T.L môi đỏ má hồng, mắt long lanh như nước hồ Đà Lạt, đã đem đến cho anh nguồn vui mới. Trên những con đường của thành phố ngàn thông mơ mộng, anh cùng người đẹp lang thang khi xuống phố khi leo đồi. Nhưng rồi cuộc tình lại cũng như thoáng mây bay, chưa kéo dài bao lâu đã phải chia tay vội vàng. Khoảng cuối năm 1970, anh đang ở Huế bỗng nhận được điện tín nhắn vào Sài Gòn gấp.

Vài hôm nữa đã là ngày giỗ thân phụ nhưng anh vẫn vội vã lên máy bay để chỉ kịp đến phi trường tiễn đưa người tình rời quê hương đến một phương trời xa xôi biền biệt:
Em đi pháo đỏ nhuộm đường
Tôi ngồi với nỗi tiếc thương bạc lòng
.
Biết không bao giờ có thể gặp lại, làm sao giây phút tiễn đưa chẳng khỏi chạnh lòng: “từ lúc đưa em về, là biết xa nghìn trùng …. ta nghe nghìn giọt lệ, rớt xuống thành hồ nước long lanh (Như cánh vạc bay - 1970)”. (Hơn 20 năm sau, nhân qua Canada thăm các em vào năm 1992, anh lại trùng phùng với người cũ ở Ottawa, được gia đình nàng đón tiếp như một người khách quý). Khi quay nhìn lại gần mười năm qua, anh tưởng như đời mình đã rong rêu xanh mướt: “chiều hôm thức dậy, ngồi ôm tóc dài, chập chờn lau trắng trong tay (Chiếc lá thu phai)”.

Thật ra tóc người đâu đã vội thành lau trắng, nhưng tình quả thật như chiếc lá thu phai. Từng người tình bỏ anh đi như những dòng sông nhỏ, còn anh thì ngồi lại với những tháng ngày hoang vắng, nhìn lại đời mình tưởng đã rêu phủ xanh xao: “mười năm xưa đứng bên bờ dậu, có người lòng như khăn mới thêu, mười năm sau áo bay đường chiều, bàn chân trong phố xa lạ nhiều, có người lòng như nắng qua đèo (Có một dòng sông đã qua đời)”. Năm 1981, Anh gặp Hoàng Lan. Cô gái lúc nào cũng sống động vui tươi này gợi lên hình ảnh một đôi hài balê duyên dáng gõ trên phím dương cầm thánh thót. Tóc mây buông xõa, môi cười họa mi, đóa hoa vàng đã nhập vào hồn làm anh ngây ngất.

Nhân ngày sinh của người đẹp, anh mang đến tặng nàng 21 cánh hoa hồng màu vàng: “yêu em một đóa hoa vàng, yêu em một phút hoàng lan tình cờ”. Bài hát anh viết cho Hoàng Lan năm 1981 mang tên Một thuở hoa vàng, sau được đổi thành Hoa vàng mấy độ lúc xuất bản: “em đến bên đời, hoa vàng một đóa, một thoáng hương bay, bên trời phố lạ, nào có ai hay, ta gặp tình cờ”. Hồi đó, Trịnh Công Sơn vừa đến ngưỡng 40. Nếu quả thật anh đã mệt mỏi đôi chân muốn tìm một nơi ngơi nghỉ, biết đâu người con gái này có thể là người bạn đời của anh. Nhưng rồi cuộc tình cũng trôi qua.

Không do phụ rẫy, không bởi nhạt phai, mà chỉ vì anh muôn thuở là chàng lãng tử. (Những ngày ở Canada, hơn 10 năm sau, anh cũng đã gặp lại Hoàng Lan. Đóa hoa vàng giờ đây đã được cắm vào một mái ấm gia đình ở Toronto). Khoảng vài năm sau, anh gặp gỡ một người con gái từ Pháp về nước và bỗng dưng có ý định làm đám cưới với cô. Quả là một bất ngờ cho tất cả mọi người, kể cả gia đình lẫn bạn bè trong và ngoài nước. Thậm chí một số người tỏ ra không vui lắm, bởi nếu anh lập gia đình, từ nay họ sẽ không còn một Trịnh Công Sơn của riêng mình. Tuy nhiên, có một người hết sức vui mừng trong chuyện này, đó chính là Má. Hy vọng con trai mình kể từ đây sẽ được sống một cuộc đời bình thường êm ả, bà hân hoan sắp đặt mọi chuyện sửa soạn cho đám cưới.
Nhưng bỗng nhiên – cũng đột ngột như khi loan tin cưới vợ – anh tuyên bố bỏ ý định và thổ lộ với gia đình: “Không quen với cuộc sống chỉ có hai người với nhau, và do đó có thể sẽ làm khổ người ta”. Không ít bạn bè khắp nơi thở phào nhẹ nhõm, mà không để tâm đến những giọt nước mắt của C.N.N khóc cho một duyên phận lỡ làng. Không thấy một ca khúc nào đánh dấu giai đoạn tình cảm kỳ lạ này của anh. Nhiều năm sau, anh gặp lại C.N.N đã lập gia đình ở Pháp và vẫn có sự tương kính giữa hai người. Năm 1987, có ai ngờ Trịnh Công Sơn đã phải đắng cay với một cuộc tình khác. Buổi sáng anh thường đến nhà người bạn thân là hoạ sĩ Đinh Cường để cùng uống cà phê và ngắm nhìn người qua lại trên con đường nhỏ gần chợ Tân Định. Anh chú ý đến một cô gái xinh đẹp hầu như ngày nào cũng đi ngang qua đây. Tên tuổi Trịnh Công Sơn đủ để cô gái dừng chân chào hỏi và dần dà hai người gặp gỡ nhau nhiều hơn tại nhà anh ở đường Duy Tân.

Anh Sơn vẫn thường khen ngợi với các em gái rằng D.H là một cô gái đầy nữ tính. Nhưng cõi tình là cõi gian nan, một hôm thức dậy võ vàng gầy hao: Yêu em bên đời lặng lẽ Yêu em không cần vội vã Tôi đã yêu em như trẻ thơ Đâu biết đôi khi có lìa xa Yêu trong nỗi đau tình cờ (Trong nỗi đau tình cờ, viết năm 1987) Một người bạn trai của D.H đã nổi cơn ghen và phản ứng một cách quá đáng làm cho anh cảm thấy đau đớn và bị tổn thương bất ngờ. Và anh đã cay đắng thốt lên: “đâu ngờ tình gian dối quá”. Anh tìm đến men rượu hầu vơi bớt nỗi đau. Cho đến một hôm, anh trút tất cả những phiền muộn trên một món quà gửi đến cho D.H để chấm dứt cuộc tình không may. Khoảng năm 1990, V.A đến với anh bằng những nồng nàn của người con gái tuổi đôi mươi có nhan sắc tuyệt vời và thân hình chuẩn mực của một á hậu. V.A thường xuyên đến thăm anh ở nhà Duy Tân.

Còn tuổi nào cho em

Tiếc thay, cuộc tình chỉ kéo dài chưa đầy năm. Có lần, anh nhờ một người bạn trẻ đưa V.A về. Đến khi biết ra thì quá muộn màng, chàng trai ấy đã mang nàng tiên ra đi không trở lại. Chẳng biết anh có đau khổ vì mất người yêu hay không, chỉ biết V.A có lần nhắn tin cho anh Sơn khi cô nằm trên giường bệnh, nhưng anh đã không đến thăm. Cuộc tình này chấm dứt để lại cho chúng ta ca khúc Còn hai con mắt (1990): “còn hai con mắt khóc người một con, còn hai con mắt một con khóc người, con mắt còn lại nhìn một thành hai, nhìn em yêu thương, nhìn em thú dữ”. Không hiểu anh nghĩ gì khi viết nhìn em yêu thương, nhìn em thú dư, chỉ biết rằng mỗi lần nhắc đến tên V.A hình như anh có chút chi băn khoăn trong lòng. Năm 1992, sau khi đi Canada về anh thường lui tới với Hồng Nhung. Cô ca sĩ nhạc Pop người Hà Nội với thân hình bé như hạt tiêu dường như làm cho anh trẻ lại. Hồng Nhung chỉ bằng nửa tuổi của anh Sơn, nhưng ngay từ đầu cô vẫn hồn nhiên xưng hô với anh một cách thân mật như người bằng vai phải lứa. Mặc dù đôi khi anh trách yêu cô là “hỗn”, nhưng lại tỏ vẻ rất thú vị. Khi bắt đầu chuyển sang hát nhạc Việt, Hồng Nhung trình bày ca khúc Hạ trắng với thể điệu Rock. Một số khán giả yêu nhạc Trịnh Công Sơn đã bày tỏ sự không bằng lòng vì cho rằng không phù hợp phong cách nhạc Trịnh. Nhưng anh Sơn lại cười hiền hòa: “Chẳng sao, bởi vì Hồng Nhung hát bình thường sẽ không thể nào tranh được với Khánh Ly”.

Dù biết là anh chỉ nói đùa, nhưng điều đó chứng tỏ anh rất thương cô gái bé bỏng này. Và có lẽ Hồng Nhung là người ca sĩ duy nhất được Trịnh Công Sơn viết riêng cho đến ba bài hát (Thuở Bống là người, Bống không là bống, Bống bồng ơi). Tuy rất được yêu, nhưng cũng có lúc Bống làm anh buồn. Hay có lúc Bống đã muốn nhảy lên bờ, bỏ mặc anh đợi chờ dưới suối. Như anh đã viết: “có một con đường em không đi tới, vui buồn hội ngộ trong kiếp người”. Phải chăng đó là một lời trách móc người bạn bé nhỏ đã không chia sẻ những vui buồn trong cuộc đời với anh?

Cuối năm 1992, một người tình cũ từ Hoa Kỳ trở về thăm anh: “người ngỡ đã đi xa, nhưng người bỗng lại về (Tình nhớ). Dao Ánh vẫn trong tà áo lụa ngày nào, vẫn đôi mắt của nắng thuỷ tinh, vẫn là đóa hướng dương vô thường, đã làm anh như sống lại với những kỷ niệm xa xưa.

Không khác gì ngày xưa, vẫn chọn một chỗ hẹn hò dưới phố. Buổi chiều, anh nhờ các em gái chọn giúp một chiếc sơ mi để mặc đi đến chỗ hẹn. Năm ấy là mùa pháo Tết cuối cùng ở Việt Nam, anh bồi hồi nhìn người yêu trở lại: “hai mươi năm xin trả nợ người, trả nợ một đời em đã phụ tôi, bao nhiêu năm em nợ bạc đầu, trả nợ một đời không hết tình đâu (Xin trả nợ người - 1993). Rồi lại bồi hồi nhìn người yêu ra đi về nơi ngút ngàn xa cách. Những cánh thư đi về nối lại chuyện tình hai mươi năm về trước. Lại tiếp tục những cuộc hẹn hò, Còn tuổi nào cho em kéo dài cho đến ngày anh nằm bệnh. Trong số các khuôn mặt người tình, có lẽ Dao Ánh là người anh yêu thương sâu đậm nhất. Phần đông những người cũ khi gặp lại đều đã thuộc về người khác, anh luôn giữ mối tương kính bạn bè. Riêng Dao Ánh đã làm cho tình cảm trong anh sống lại, hai mươi năm vơi cạn lại đầy. Nhưng 20 năm đã trôi qua, quả là một quãng thời gian dài đăng đẳng.

Lúc mới yêu Dao Ánh, anh còn quá trẻ để tính chuyện dừng chân. Hai mươi năm sau cuộc tình, anh lại quá mệt mỏi để có thể yêu như ngày trước. Cơn bệnh hiểm nghèo năm 1997 làm anh kiệt quệ. Rồi lần ngã bệnh thứ hai vào năm 2000 càng làm anh suy sụp. Dao Ánh thường lui tới trong những ngày anh phải nằm liệt giường không tự di chuyển được. Có lẽ không muốn người xưa nhìn thấy mình héo hắt trong lúc bệnh hoạn, nên lúc nào anh cũng có những mâu thuẫn trong lòng. Trông như tình xưa có phần nhạt nhẽo, nhưng thực không thể bày tỏ được những nỗi niềm riêng. Ở thời điểm ấy, điều anh cần hơn cả có lẽ chính là bạn bè. Có thể thấy với anh, nếu tình yêu là một thứ hạnh phúc thì gia đình và bạn bè mới chính là nhu cầu không thể nào thiếu được. Cả một đời sống dành để ngợi ca tình yêu, viết về tình yêu, nhưng cuối cuộc đời, gia đình và bạn bè vẫn là những ràng buộc chặt chẽ nhất với anh. Anh có rất nhiều người bạn chí cốt yêu thương anh thật lòng, như Phạm Phú Ngọc Trai, Huỳnh Thiện, Sâm Thương, Huỳnh Phi Long…

Ngoài gia đình, những người bạn này là niềm an ủi của anh cho đến khi nhắm mắt. Dù vậy Dao Ánh vẫn ở bên cạnh cho đến lúc anh sắp sửa lìa đời. Sau ngày anh mất, cô thỉnh thoảng về Việt Nam, một mình lên mộ, tỉa một nhánh hoa, trồng thêm một cụm cỏ, và thủ thỉ trò chuyện với anh. Tình xưa tưởng đã vết hằn còn nguyên.

Khánh Ly không có một cuộc tình với Trịnh Công Sơn, nhưng định mệnh như đã gắn liền cái tên cô với tên anh. Cô ca sĩ này đã chân đất giã từ thành phố Đà Lạt để theo Trịnh Công Sơn hát cho sinh viên lúc chỉ hơn 20 tuổi. Nhiều người đã cho rằng trời sinh ra Khánh Ly để hát nhạc Trịnh Công Sơn. Cô yêu thương anh như một người bạn, một người anh, một người thầy, và cả một người tình. Đôi khi trước mặt những người khác, anh đã la rầy Khánh Ly như một cô học trò nhỏ. Khánh Ly cũng chỉ cười buồn.

Suốt mười năm bên cạnh anh, Khánh Ly đã trở thành một cái gì không thể tách rời với cái tên Trịnh Công Sơn. Khánh Ly thường nói: “Tuy không một ca khúc nào của Trịnh Công Sơn viết riêng cho tôi, nhưng tôi vẫn có cảm tưởng hầu hết tất cả những ca khúc của Trịnh Công Sơn đều được viết cho Khánh Ly”. Có lẽ vì vậy mà có thể nói cô là một trong những người hiểu rõ nhất từng ca từ cũng như những tâm ý trong một số lớn ca khúc của anh. Sau năm 1975, Khánh Ly rời Việt Nam lang thang khắp thế giới với nghiệp cầm ca, nhưng không lúc nào cô rời bỏ cái tên Trịnh Công Sơn bên cạnh cuộc đời mình. Khánh Ly từng nói rằng, cô đã chết nửa cuộc đời theo Trịnh Công Sơn sau ngày anh nằm xuống. Đối với Trịnh Công Sơn, anh chỉ thấy Khánh Ly là một gắn bó định mệnh. Hơn mười lăm năm sau mới hội ngộ nhau ở Canada, đối diện với anh Sơn vẫn là Khánh Ly nhỏ bé ngày xưa, luôn luôn yêu thương và kính trọng người anh, người thầy của mình.

Lúc sinh tiền anh Sơn vẫn mong mỏi có ngày Khánh Ly trở về nước để ca hát nhưng anh đã không được toại nguyện. Và nếu Khánh Ly không bao giờ trở lại Việt Nam trong nửa cuộc đời còn lại, có thể nói cô vẫn còn nợ anh một chút tình.

Trong số những bóng hồng đã đi qua cuộc đời Trịnh Công Sơn, có vài người tuy không hiện diện trên những bản nhạc nhưng đã có lần muốn gắn bó suốt đời với anh. Một Michiko người Nhật yêu anh tha thiết, rất gần gũi với đất nước Việt Nam, đã làm một luận văn Cao học về đề tài “Dòng nhạc phản chiến trong nhạc Trịnh Công Sơn” tại Đại học Paris VII. Cô gái Nhật này thuộc gần 200 bài nhạc của Trịnh Công Sơn, nói và viết tiếng Việt sõi cũng như thuộc khá nhiều lịch sử Việt Nam. Một B.Q từng thổ lộ ước ao được về với Trịnh Công Sơn để suốt đời chỉ hầu hạ anh và bạn bè, quyết không làm phiền đời sống nghệ sĩ của anh.

Nhiều năm sau, khi từ Thuỵ Sĩ trở về thăm quê hương, nhìn thấy anh vẫn ở một mình, làn da mướt xanh sau cơn trọng bệnh, B.Q không khỏi nghẹn ngào ứa nước mắt. Cũng cần nói thêm, trong toàn bộ các tình khúc của mình, không phải bản nhạc nào Trịnh Công Sơn cũng viết cho một người tình. Cũng không phải hễ có một ca khúc mang tên một người con gái thì đó là người tình của anh. Chẳng hạn như Nguyệt chỉ là một cô gái xinh đẹp, vui tươi đã gợi ý cho anh viết Nguyệt ca, mà rất nhiều người lầm tưởng cô là người yêu của anh: “Từ khi trăng là Nguyệt, đèn thắp sáng trong tôi, từ em thôi là Nguyệt, coi như phút đó tình cờ (Nguyệt ca)”.

Khoảng những năm 1980 anh thường đến chơi nhà một người bạn thân, họa sĩ Tôn Thất Văn. Nhờ cô hàng xóm xinh đẹp của họa sĩ mà chúng ta được nghe: “cây sẽ cho lộc, và cây sẽ cho hoa, em suối kia rất ngọt và tôi đứng hai bờ, đời sẽ cho lộc và đời sẽ cho hoa, em mướt xanh như ngọc mà tôi có đâu ngờ. (Hoa xuân ca, 1988, viết cho một người đẹp tên Hoa)”.

Lại có một cô sinh viên y khoa Hà Nội đã đến với Trịnh Công Sơn bằng một tình yêu pha lẫn với lòng ngưỡng mộ đầy lãng mạn. Và anh cũng đã đón nhận trái tim ngây thơ trong sáng đó với tất cả sự trân trọng, biết ơn: “bởi vì mùa thu tôi ở lại, không bởi vì em, hay vì em, bởi vì mùa thu tôi ở lại, vì một bàn tay không ngần ngại, tặng hết cho tôi một phố chờ (Đoản khúc thu Hà Nội, 1994, viết cho một người con gái Tôn nữ ở Hà Thành).

Bích Khê chỉ là một kỷ niệm đẹp trong thời gian anh còn lang thang ở thành phố Quy Nhơn có núi có biển: “ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, triều sương ướt đẫm cơn mê, trời cao níu bước Sơn Khê (Biển nhớ - 1962)”. Và có khi, dù không phải là người tình, cũng không phải là bóng dáng thoáng qua trong đời, những người thân thiết gần gũi với anh có thể biết được trong “hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay, bờ xa mời gọi, màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ, vỗ cánh mặt trời” của Nhớ mùa thu Hà Nội lại có hình ảnh một người đàn bà anh hằng quý mến.

Một giọng cười khúc khích của cô gái sau lưng cũng giúp anh biến thành nhạc: “ta mang cho em một đóa, quỳnh thơm hay môi em thơm, em mang cho ta một chút tình, nụ cười khúc khích trên lưng (Quỳnh Hương, viết từ lần gặp gỡ người con gái mang tên Quỳnh Hương)”. Một điều chắc chắn là bất cứ người con gái nào tới với anh, đem đến cho anh dù chỉ một chút tình, anh vẫn nâng niu đón nhận. Ngay cả khi anh đã qua độ tuổi bồng bột mà, như anh thường nói, đôi khi ngồi bên một người đẹp chưa chắc anh đã thú vị bằng ngồi ngắm ánh nắng buổi chiều tà hay cơn mưa phùn buổi sáng, thì vẫn có rất nhiều phụ nữ vì yêu tài mà tìm đến anh. Anh biết ơn tất cả, bởi bản chất anh là luôn trân trọng hết thảy mọi phụ nữ mình từng quen biết trong đời.



nguồn: Như Những Dòng Sông
  Trịnh Công Sơn:
> bài hát
> bài viết
> hình ảnh
> phỏng vấn
> bút tích
> dòng thời gian

Những người mến mộ:
> những kỷ niệm
> bài viết
> tưởng niệm
> tin tức
> sách
> lưu bút

Khánh Ly


Phố Xưa


- 20 bài mới nhất



Một hình ảnh ngẫu nhiên:






Gia Sư: Gia Đình + Sinh Viên
 
Address: www.SuuTap.com/TrinhCongSon - Collection: Hoang Truc Ly - Design & script: Sony Ho