tưởng niệm
Một đời hát khúc tình si...
--- Nguyễn Đăng Tiên (Hoài Cát) ---
Thế là bảy năm đã trôi qua, kể từ cái ngày mà nỗi buồn trải ngập lối đi, từ con hẻm 47 Phạm Ngọc Thạch đến Nghĩa trang Gò Dưa, theo dòng người thổn thức nỗi tiếc thương... 7 năm, một khoảng thời gian đủ để một cô bé trở thanh thiếu nữ, một cậu sinh viên lam lũ cơm hè áo bụi bước chân vào đời trải nghiệm những đa đoan. Vâng, tôi chính là cậu sinh viên Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn ngày ấy, cậu sinh viên suốt ngày chỉ biết học hành, làm thêm nuôi chữ và nghe nhạc Trịnh để... làm thơ. 7 năm trôi qua, cuộc sống đã đưa đẩy tôi trôi dạt từ Sài Gòn phố thị về với miền Trung nắng gió bên con sông Hàn nửa tỉnh nửa quê, nhưng những kỷ niệm về Cuộc đưa tiễn cuối cùng về "cát bụi" vẫn làm tôi khắc khoải bồi hồi và đau đáu tiếc thương. Trưa hôm ấy, tại Nghĩa trang Gò Dưa, tôi đã lặng lẽ nhặt một cành hoa, cắm vào... chai rượu đặt lên trên mảnh giấy có mấy dòng tôi viết tiễn đưa người nằm xuống. Mấy dòng thơ ấy, mãi đến ba năm sau, khi đã tạm biệt Sài Gòn nhiều kỷ niệm để về với quê hương Quảng Nam - Đà Nẵng, tôi mới đủ tỉnh táo, kiềm nén xúc động và đặt cho nó một cái tên là “Một ngày gió bụi”:
Bao năm giữa chốn vô thường Người đi bỏ lại con đường vô vi Một đời hát khúc tình si Một ngày gió bụi cuốn đi phong trần... Cát bụi kia, cũng một lần Phôi pha để trả nợ nần thế gian Cuộc đời rồi cũng sang ngang Một đời rồi cũng lỡ làng một phen. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó, khi ngồi bên mộ, thấy có một người đàn ông trung niên nhặt mảnh giấy lên đọc, tôi đã ngăn lại và đọc cho người đó chép bài thơ thay vì lấy đi mảnh giấy đề thơ khỏi nơi tôi đã đặt xuống.
Chú có đưa tôi tấm danh thiếp, tôi có đọc qua và thấy địa chỉ của chú ở đường Chế Lan Viên. Lúc đó, do đang bối rối và xúc động, tối đã buột miệng hỏi chú một câu mà đến bây giờ tôi vẫn còn thấy... xấu hổ: “Có phải chú là nhà thơ Chế Lan Viên không?”.
Thú thật, sau khi hỏi xong câu ấy, tôi mới chợt nhớ rằng nhà thơ Chế Lan Viên đã thành người thiên cổ từ lâu. Sau đó, cũng vì bối rối mà tôi đánh rơi tấm danh thiếp ấy tự khi nào.
Sáng nay, đang làm việc, chợt có hai người đồng nghiệp “chat” và bảo tôi đọc tintuconline.com.vn xem có phải bài thơ được trích dẫn trong bài viết Cuộc đưa tiễn cuối cùng về "cát bụi" là của tôi không?
Vì vậy tôi gửi bài viết này đến quý báo, trước hết là để chia sẻ những kỷ niệm về cái ngày mà tôi cho là đáng nhớ nhất trong quãng đời sinh viên lam lũ nhọc nhằn nhưng đầy ý nghĩa của tôi.
Bài viết của tác giả Tương Lai đã làm tôi sống lại một thời sinh viên, sống lại những ngày thơ nhạc của một chàng trai lãng tử trong tôi ngày ấy. Xin cảm ơn quý báo, và mong Toà soạn cho đăng bài viết này, để tôi có cơ hội thông qua trang báo này, qua tác giả Tương Lai, nối nhịp tri âm với người chú mà đến nay tôi mới được biết tên, chú Nguyễn Trọng Huấn (nếu không có sự nhầm lẫn nào khác).
Xin gửi lời cầu chúc bình yên, hạnh phúc đến Ban biên tập, đến tác giả Tương Lai và chú Nguyễn Trong Huấn. Mong nhận được tin tức từ chú Huấn và quý vị. Dấu chân ngày trở lại
Kính tặng nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Xin cảm ơn Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã có một "Em đi bỏ mặc con đường" để tôi - một trong số triệu triệu con người hằng ngày vẫn lắng nghe những ca khúc của ông, những tiếng vọng từ rất xa mà cũng rất gần - có được một "Dấu chân ngày trở lại".
Dẫu không được là tri âm tri kỷ, cũng xin làm một người ngưỡng mộ ông - một Nhạc sĩ của Tình người và Tình đời; một Triết gia của Phận người và Đa đoan ...
Em đi bỏ mặc con đường Ngày đêm lá rụng thương người tình xa Em đi để lại gót hoa Đường xưa giữ lại làm quà tri âm.
Em đi đường đếm bước thầm Sợ em vấp ngã đau lòng cho ai Em đi sông nước chia hai Em đi đường vắng dài theo tháng ngày.
Vô tâm hoá kẻ si tình Vô tư hoá kẻ một mình tương tư.
Đường tình vắng bóng người yêu Nghiêng nghiêng nắng trải mây chiều ngẩn ngơ Đường thơ vắng bóng người thơ Như chùm hoa muộn hửng hờ bướm ong.
Đường đời lận đận long đong Tình đời bạc bẽo cho lòng nát tan Một lần lỡ bước sang ngang Để rồi em phải thác oan xứ người.
Em đi môi thắm má hồng Em về khăn trắng từng dòng lệ rơi Quan tài chôn chặt một đời Đường xưa lá đổ thay lời xót thương.
Một lần tiễn bước vấn vương Một lần vĩnh biệt, một đường mà thôi.
Còn ai tìm lại dấu chân xưa Còn ai hai lượt sóm trưa đi về Dấu chân in mãi nơi đây Để cho đường cũ gầy vì dấu chân. 1998 ***** Một ngày gió bụi Kính viếng nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Bao năm giữa chốn vô thường Người đi bỏ lại con đường vô vi Một đời hát khúc tình si Một ngày gió bụi cuốn đi phong trần. Cát bụi kia cũng một lần Phôi pha để trả nợ nần thế gian Cuộc đời rồi cũng sang ngang Một đời rồi cũng lỡ làng một phen.
|
nguồn: tintuconline.com.vn
|