tưởng niệm
Cuộc thi viết tưởng niệm 8 năm ngày mất nhạc sĩ Trịnh Công Sơn - Phần 2
--- Nhiều tác giả ---
YNT18 RU ANH - Cao Ngọc Bích
Kính tặng nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Từ thuở mười ba Theo anh về gác trọ Chập chùng mây viễn xứ Giăng đầy lối nhỏ rong rêu
Địa đàng hoang vu cánh vạcnghiêng chiều In dấu chân ai về miền cát trắng Nơi em sớm chiều vai gầy gánh nặng Nơi mẹ một đời nước mắt mồ hôi
Nơi ấy đêm đêm đại bác ru người Giấc ngủ hoả châu lập loè mộng mị Nơi ấy hắt hiu đèn vàng phố thị Đơn côi chân về vườn cũ tường vi
Người chưa kip về đã lại ra đi Kiếp trọ trần gian loanh quanh mỏi mệt Thôi, ngủ đi anh - rừng xưa đã khép Cát bụi vô thường về với thiên thu Nghĩa trang Gò Dưa, ngày Anh mất * Những chữ in nghiêng là ca từ của NS Trịnh Công Sơn
YNT19 TA VẪN LUÔN GẶP NÚI - Nguyễn Quang Vinh
Vâng , ta ( là tôi – bạn – anh – chị..) vẫn hôm nào cũng thấy còn có Ông trong cuộc đời chung rộng lớn,dù rằng đã 8 lần 365 ngày- người mang tên có nghĩa là “núi” đã “ khuất núi”- để về cõi muôn thuở vĩnh hằng. 8 năm ấy, có ban mai- chiều buông- khuya đêm nào mà không có những ca khúc đậm chát tâm khúc của Trịnh Công Sơn chẳng dìu dặt ngân vang song hành vạn bước dấn lên.Trên sàn diễn hoành tráng- nơi quán bar xinh nhỏ – ở một căn phòng lắm cửa sổ đón những cánh hoàng lan toả thơm...vv, hôm nào cũng thủ thỉ những giai điệu mà thoáng nghe nét nhạc đầu tiên , ta biết ngay do Ông sáng tạo. Và Hà Nội sắp tròn “ nghìn thu Thăng Long” ơi, sao cứ mỗi chớm thêm lần vào 8 mùa đẹp nhất trong năm ấy, tôi chẳng thể quên thầm hát “ cây com nguội vàng, cây bàng lá đỏ … nhớ tới một người…”, hát với rừng rực cảm xúc theo từng ca từ cứ vỗ sóng vào hồn .Để , nếu được bình chọn, dám xin đề cử “ Nhớ mùa thu Hà Nội” vào 1 trong 3 bài hay nhất về mùa ấy của Thăng Long. Xong, trên tất cả các “hạt ngọc” mà Ông, sức đồng hành lớn nhất với hôm nay và mai sau thuộc về “ Nối vòng tay lớn”.Tôi đã nhiều lúc lặng người, tách riêng ra khỏi đám đông, để nghe và nhìn những người Việt yêu dấu vừa hát – vừa nắm tay xoay vòng tròn: “Rừng núi giang tay nối lại biển xa…Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam…”ở trường cấp 1 dưới chân núi Hoàng Liên- ở Nam Giang ( Quảng Nam) ngày khởi công một đoạn của đường Hồ Chí Minh.Đất nước hôm nào cũng có , và sẽ ngày càng nhiều cuộc “ đồng lòng ra quân” như thế, để sẽ vạn triệu lần “ …và nụ cười nổi trên môi” vang tầm cộng hưởng. Chỉ vậy thôi, đủ để hạnh phúc lắm lắm rồi khi hằng ngay ta luôn gặp … “Núi”!
YNT20 NƯỚC MẮT RUNG CUNG ĐÀN - Bảo Thanh
Một ngày mùa hè buồn, lặng lẽ đón cái chết của ông. Từng cơn gió rít khô cóng trên từng cánh lá, trên đầu lưỡi của mỗi con người . Ông qua đời trước cái sôi động náo nhiệt của cuộc sống và nền âm nhạc thời đại đang trên đỉnh cao, những đỉnh cao vô định hướng, một cách ngạo ngược và điên dại. Bầu trời để tang ông, hoa cỏ ẩm ướt rũ rượi, mặt trời sưng húp, những tảng mây nặng sương vung vãi trên những rừng thông. Ông qua đời trong thời đại phồn vinh, trong từng tâm hồn đang thay da đổi thịt. Lẽ ra, ông không nên chết lúc này, cái chết của Ông hình thành cho ta cảm giác côi cút, đau nhói con tim người. Thật ra, tôi cũng có những sóng gió trong cuộc đời, những nỗi bất hạnh và nếu một ai đó hỏi về mình, tôi thật sự khó diễn đạt. Viết về Trịnh Công Sơn lúc này cũng khó như vậy. Đó là nỗi bất hạnh đối với ai yêu thơ nhạc của Trịnh Công Sơn, một con người mềm ra từ hoa cỏ, khao khát trong tình yêu, đồng cảm với mọi thứ, giản dị trước những cao sang. . . Ông là lương tâm của chúng ta, là tinh hoa của chúng ta. Lời thơ không lừa dối một đứa trẻ, không làm phiền một người già. Chúng ta không thể dối mình về sự nghiêm khắc với những ý đồ mà thơ nhạc của Trịnh Công Sơn đã mang đậm chất cân bằng và chia sẻ. Đến với âm nhạc của Ông, mỗi người đã tìm ra cho mình một chân lý. Ông đã khai quật được nỗi đau đời từ con người cho đến thiên nhiên. Ai cũng có thể tìm thấy trong ông một dũng khí, đó là lý do để nhìn lại cội rễ tài năng nội tại của mình trong sâu thẳm nghĩ suy. Một Trịnh Công Sơn của Một thời, giờ bỏ lại Người - bỏ lại Ai? Rồi đây, chẳng biết bao tài năng đang lên cao vội tụt xuống, rồi lướt qua đời nhau như cái bóng; chẳng mấy chốc bị quên lãng trong chuỗi thời gian vô tâm đến tận cùng.
YNT21 ĐÀ LẠT NHỚ TRỊNH CÔNG SƠN - Trần Thanh Hùng
Thấm thoắt, đã tám năm, Trịnh bỏ mọi người, trên đôi cánh thiên thần, Trịnh về với mây ngàn gió nội. Trịnh bỏ tiếng vó ngựa lóc cóc trên con dốc vắng mỗi sớm mỗi chiều. Trịnh bỏ ngàn thông trầm tư trong sương lạnh. Nhưng người Đà lạt không bao giờ quên Trịnh. Ở đây luôn có những bản tình ca bất tử của Trịnh vang lên, trên môi người bán rong, trên những môi người làm vườn trồng hoa hay ở những buôn làng heo hút. Mỗi một lần ngẫm nghĩ, sau mỗi một lần nghe lại một ca khúc của Trịnh Công Sơn, tôi lại như “ngộ” ra được một điều mới mẻ. Tôi cứ nghĩ, những giai điệu thiết tha, những ca từ khúc chiết thấm đẫm tình yêu thương con người mà phảng phất “mùi thiền “ của Anh, phải chăng là một loại “thánh ca” của một thứ tôn giáo nào đó? Tôn giáo đó, bây giờ – khi Anh đã vĩnh biệt chúng ta sáu năm trời – khoảng thời gian đủ để lắng lại – tôi đã gọi được tên : tôn giáo “ Tình Yêu Con Người”. Và trong thế giới tôn giáo đó, Anh là một Mohamet – một nhà tiên tri, một người truyền đạo không mệt mỏi, một Thiên sứ đi lang thang trong cuộc đời để mặc khải cho mọi tín đồ về khoảng khắc vô thường, ngắn ngủi của kiếp người, để mong mọi người sống nhân hậu hơn, bao dung hơn và yêu thương nhau hơn... Trong thế giới tôn giáo đó của Anh, không có Trời, không có Phật, Chúa và cũng không có Thánh Ala, mà chỉ có CON NGƯỜI với nghĩa viết hoa. Cũng đã tám năm qua, thêm một cánh “Chim Việt” nữa trong “Đàn Chim Việt” của Văn Cao vỗ cánh bay vào cõi Thiên thu. Và “Cành Nam” mà những cánh “Chim Việt” lớn như Văn Cao, Trịnh Công Sơn đã từng đậu sẽ mãi mãi là một khoảng trống lớn không bao giờ bù đắp được. Từ những ngày xa lắm, lúc Trịnh ghé thăm Đà lạt, cho đến nay, Đà Lạt vẫn có Quán Cá phê nhạc “Một cõi đi về”, lại có quán Karaoké “Da vàng” ở đường Bùi Thị Xuân; cũng có quán Tình nhớ, quán Biển nhớ, quán Ướt Mi, quán Hạ Trắng. . . Mọi người luôn nhớ Anh – một cách nhớ thật đặc biệt và cũng rất Dalat. Cũng biết đời người ngắn ngủi như “bóng câu qua cửa sổ”, nhưng một thời “ở trọ” mà để lại được một gia tài đồ sộ trong lòng người yêu âm nhạc như Anh chắc cũng chẳng có mấy ai. Anh Sơn ơi ! Đà lạt luôn nhớ Anh – một thi sỹ - nhạc sỹ – một Thiên sứ. Và lòng người cũng như cỏ cây hoa lá, sỏi đá Đà lạt vẫn mong một ngày nào, hương hồn Anh lại “ theo chân ngựa về” thăm lại chốn xưa.
YNT22 MỘT MIỀN TRỊNH TRONG MỸ THUẬT ĐƯƠNG ĐẠI - Lê Trí Dũng
8 năm sau khi nhạc sỹ Trịnh Công Sơn qua đời, nguồn Trịnh chưa hề vơi cạn trong lòng công chúng mến mộ, cảm thụ âm nhạc Trịnh với những cách thể hiện riêng, phá cách luôn được giới nghệ sỹ khát khao tìm kiếm và ở một góc độ nào đấy nó cũng được giới thưởng ngoạn hết lòng cổ vũ, đơn giản vì nó làm đậm hơn, sâu sắc hơn cho một tình yêu lớn đã vượt ra khỏi biên giới và không gian nước Việt, song tất cả những tấm lòng dành cho Trịnh Công Sơn và âm nhạc của ông dường như chưa bao giờ đủ, với hội hoạ và mỹ thuật cũng vậy, những khám phá, trình diễn dưới góc nhìn của giới hoạ sỹ đang ngày một đưa nhạc Trịnh đi theo những miền riêng. Ngày tôi đến Sài Gòn (tháng 1/2009) tham dự cuộc trình diễn giữa đất và lửa của một nghệ nhân gốm trẻ đất Bắc thì Phạm Trí đang tất bật cho một cuộc triển lãm tranh đương đại ở Mỹ, một khuynh hướng sáng tác hoàn toàn mới theo trường phái bán hiện thực dựa trên sự kết hợp của nhiều chất liệu độc đáo, những dự đoán cho bước đột phá của Phạm Trí sau triển lãm này đã bắt đầu được nhen nhóm, thì giờ đây, một miền Trịnh đang hình thành để ra mắt công chúng mến mộ tại Sài Gòn vào tháng 4. Với ý tưởng cách tân nghệ thuật, đưa hiệu quả mỹ thuật thoát ra khỏi những gò bó bởi những chất liệu truyền thống, Phạm Trí đã thành công với những đột phá táo bạo của mình, đó là bằng compodit để tạo nên “Một cõi đi về” với ý niệm về luôn hồi và những hệ luỵ của cuộc đời; với sơn mài kết hợp dát vàng trên giấy cotton để tạo nên “Rừng xưa đã khép” cho hoài niệm về một cuộc tình dưới ngôn ngữ hội hoạ; lá khô mục trên nền giấy catton bọc vải dát bạc để tạo nên một “Ru tình” cho những chất chứa buồn vui, trăn trở trong tình yêu, hay một “đoá hoa vô thường” cho những cảm nhận đầy màu sắc nhân sinh quan theo triết lý Phật giáo; đặc biệt với tác phẩm “Đi - về” thể hiện chân dung Trịnh Công Sơn với góc nhìn bán hiện thực như đưa chúng ta vào sâu hơn trong cõi Trịnh, như hiện thực, như hư vô mà đầy tình yêu thương. Mảng màu sắc chủ đạo trong tranh Phạm Trí là những nét đượm buồn, nó tái hiện từ cõi lòng những tiếng gọi của tình yêu da diết, lẩn khuất trong đó là những hờn ghen giận tủi, những sự đi về của vô thường, của con người trong một kiếp trầm luân, phong ba, nó phảng phất đâu đó hiện thực, hư vô, vĩnh viễn kiếp nghệ sỹ đang bị đè nặng bởi những gánh nợ trần ai, những khối tình, những hệ luỵ, những ràng buộc như níu kéo, như giải thoát cho người nghệ sỹ. Những sự vô định ấy kết hợp với ca từ của nhạc Trịnh, ca từ đó là thơ, văn chương, triết học, tư tưởng chứ không phải âm nhạc đơn thuần, ở phương diện nào đấy đã gặp nhau để cho Phạm Trí một nguồn cảm hứng mới, làm cho nghệ thuật đi theo những miền riêng, tôi gọi đó là một miền Trịnh ở trong tranh Phạm Trí. Sự gặp gỡ này theo Phạm Trí đó là một cuộc gặp không định trước, nó cũng hết sức “vô thường”, như sự ào ạt trở về từ những cõi mù sương, thiên định, và nó được hiện thực hoá bằng ngôn ngữ hội hoạ để làm nên tình yêu cho một tình yêu lớn, đó là Trịnh Công Sơn với âm nhạc của ông. Lê Trí Dũng
YNT23 - TRỊNH CÔNG SƠN - NGƯỜI ĐÃ YÊU CUỘC ĐỜI BẰNG TRÁI TIM - Tác giả: langtu4 (Nguyễn Bình Phương)
Tôi biết đến nhạc Trịnh sau bao nhiêu dòng nhạc khác nhưng tôi lại neo đậu lại với Trịnh. Không hẳn là si mê vì có đôi khi sợ nghe nhạc Trịnh . Không hẳn là xu thời vì nhạc Trịnh không bao giờ là mốt thời thượng và vì quanh tôi ít người thích nhạc Trịnh .
Tôi yêu nhạc Trịnh theo cách của Trịnh : thật lòng !
Cái thật lòng ấy thật giản đơn mà sâu sắc . Bạn có thật lòng với người không ? Bạn có thật lòng với chính bạn không ?
Tôi thường hát thầm cho tôi nghe lời : " ...dạy cho con tiếng nói thật thà ,mẹ mong con chớ quên ......" , " ...những đồng cỏ lá từng giọt sương thu yêu em thật thà .." , " ...những sáng mênh mông tôi ngồi nhớ yêu em trái tim thật thà..'''''''''''''''' Còn gì hạnh phúc hơn khi được yêu với một trái tim thật thà. Còn gì đáng sợ hơn những mối tình vờ, những mối tình hờ.
Đã có nhiều bài viết về nghệ thuật ngôn từ ( những ca từ lấp lánh ) , về tình yêu con người ( qua những bản tình ca bất hủ ) , về tình yêu hoà bình ( qua những bản nhạc phản chiến ), về tính nhân bản ( luôn đau đáu kiếp nhân sinh bằng những bản du ca về thân phận con người ) ...nhưng trên hết và xuyên suốt những điều ấy là : tiếng nói thật thà !
Trịnh đã yêu thật , chờ đợi thật, hy vọng thật , phẫn nộ thật , đấu tranh thật ... Đó mới là điều khiến tôi yêu Trịnh thật . Lời nói thật lòng này là nén tâm nhang trong ngày giỗ Trịnh . Chúng ta hãy cùng đến với Trịnh với một tấm lòng chân thật và rồi để gió cuốn đi...để gió cuốn đi.....
YNT24 - NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI DƯNG - Tác giả: Nguyễn Thị Thuận
Chẳng họ hàng, chẳng bạn bè, chẳng quen biết, chỉ là người dưng, vậy mà những giọt nước mắt cứ nghèn nghẹn từng giọt lăn dài khi tôi đang vừa ăn sáng vừa xem thời sự trước khi đi học vào buổi sáng thứ hai ngày mùng hai tháng tư năm hai ngàn lẻ một, một ngày sau khi Trịnh Công Sơn rời xa cõi tạm. Đã một ngày trôi qua nhưng dường như tôi vẫn chưa thể tin rằng mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được gặp và trò chuyện với người nhạc sỹ mà tôi đã si mê từ rất nhiều năm. Một cảm giác hẫng hụt và cảm thấy cuộc sống như chẳng còn ý nghĩa gì nữa chiếm trọn đầu óc của một con bé học lớp 12 là tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ mãi mẩu tin ngắn buổi sáng ấy, cái mẩu tin không bất ngờ về sự ra đi của một người dưng nhưng đã khiến tôi đau đớn như vừa mất một người ruột thịt.
|
nguồn: ttvnol.com
|